Nguyên Thạch

Tình muôn thưở.

Thưở yêu Em Anh nâng từng sợi tóc.
Chải mượt mà rồi cài đoá phong lan.
Hoa thanh thanh một màu tím dịu dàng.
Em chợt hiểu tình ngút ngàn nhung nhớ.
Phận con gái đâu bến bồi bến lở.
Hạnh phúc đầy hay ngập khối đau thương.
Dãi thênh thang Em đã chọn ngã đường.
Lòng tự thú tình yêu Anh chân thật.
Ngày bên nhau môi trên môi thơm mật.
Anh nếm đầy hương đào mận môi xinh.
Em luyến lưu đẹp quá một cuộc tình.
Đôi viền mắt thấy mình trong say đắm.
Tình yêu ơi ta cho nhau nhiều lắm.
Chắp cánh cao bay bổng khỏi trần gian.
Ấp ủ nhau trên núi mộng hoa vàng.
Và nơi đó tình ngút ngàn tuyệt vợi.
Tình sâu đậm ta vẫn chờ vẫn đợi.
Dẫu thời gian có vời vợi xa xăm.
Sá gì đâu tình miên viễn ngàn năm.
Là trường cửu là cuộc tình vô tận.
Khi chớm yêu lòng hỏi lòng mấy bận.
Chẳng chút gì ân hận đã thương Anh.
Chẳng tiếc gì mớ tóc hãy còn xanh.
Khi Anh đã nhuộm bụi đường sương gió.
Ký ức còn đây kể từ đêm đó.
Lầu mộng biển xinh bóng toả hương cao.
Lần đầu tiên ta ngây ngất trao nhau.
Và từ đó thấy tình vương vấn mãi.
Anh phong sương sống cuộc đời hồ hải.
Em nguyện lòng yêu mãi một người thôi.
Dẫu mai kia ta khuất bóng bên đồi.
Lời thề ước trọn tình trong muôn kiếp.

Nguyên Thạch.

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tình muôn thưở."